Từ bao giờ, ánh trăng đã là nguồn cảm hứng bất tận muôn đời của các thi sĩ văn nhân. Có thể gọi đấy là mối lương duyên suốt đời mà ông tơ bà nguyệt đã dành cho họ. Trong cảm quan của người nghệ sĩ, trăng không đơn thuần là nguồn sáng trong đêm mà đã trở thành một hình tượng nghệ thuật độc đáo. Ở đó, nó đã trở thành một âm hưởng đa thanh xoáy sâu vào tâm hồn có sức ám ảnh, khơi gợi cho người đọc nhiều xúc cảm về chiến tranh và hòa bình, hạnh phúc và khổ đau, quê hương và gia đình, tình yêu và thân phận con người...Sau đây là bài thơ trăng thanh bình
Trăng thanh bình
Đêm trăng sáng nơi miền quê thôn dã
Rất thanh bình và êm ả nên thơ
Ta bon chen nơi phố thị vật vờ
Nhiều mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi.
Đêm trăng sáng mà như trăng hờn dỗi
Khuất rặng cây như mang nỗi u buồn
Nặng trĩu lòng lặng lẽ giữa màn sương
Thấy hiu hắt cho đêm trường lạnh lẽo.
Trăng nhớ ai để trăng gầy khô héo
Ta cũng buồn vì một nỗi niềm riêng
Vì tâm tư cứ man mát buồn phiền
Tìm ai đó có cùng mang tâm sự
Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ
Trăng có còn sáng tỏ ở nơi xa
Ở nơi đây cũng nhớ lắm mà
Có ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi.
Trăng yên lặng trong màn đêm u tối
Rất thanh bình cho những kẻ chờ mong
Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng
Trăng sáng quá mà trong ta vô vọng.
Đêm tĩnh mịch ánh trăng soi một bóng
Dáng hao gầy đang thấp thỏm chờ ai
Từng bước chân trên vạn lý đường dài
Nhìn trăng sáng ta nhớ hoài giấc mộng.
bài thơ vầng trăng khuyết nửa
bài thơ Trăng - tác giả Chu Minh Khôi
phân tích bài thơ Ánh Trăng của tác giả Nguyễn Duy