Đọc thơ các nhà thơ trung đại, ta thường chứng kiến cảnh những người chinh phụ, cung nữ, thục nữ hay ngồi một mình vọng trăng, thưởng nguyệt trong đêm dài. Trăng ở đây không phải là "trăng viên mãn" tròn đầy, "trăng vàng trăng ngọc" mà là "trăng tàn", "trăng khuyết", "trăng xẻ làm đôi"... Trăng ở đây cũng chính là cuộc đời nhiều dở dang bất hạnh của họ. Sau đây là bài thơ vầng trăng khuyết nửa
Vầng trăng khuyết nửa
Có phải trăng tròn rồi trăng khuyết đâu anh
Cũng như bây giờ anh quên rồi ước hẹn
Dẫu biết lời yêu hôm nào còn nguyên vẹn
Có phải trăng buồn nên chẳng thể tròn canh.
Nơi ấy sao đành đem xẻ mảnh trăng thanh
Dâu còn tiếc thương ân tình ngày xưa cũ
Để lại mùa đông không còn buồn vương chút nắng
Còn nửa cuộc tình thầm lặng giấu màn đêm.
Có phải giờ đây vui hạnh phúc ấm êm
Anh chẳng còn thương ánh trăng buồn da diết
Một nửa bên em sẽ thật rồi mãi khuyết
Khoảng tối buông dần da diết nửa đời sau.
Xuân đã về rồi xua cái lạnh lao đao
Mà sao anh ơi lệ dòng tuôn rơi mãi
Em nở nụ cười giữa mùa xuân hoang dại
Như tiễn cuộc tình ta vào mãi chốn hư không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét